Thứ Năm, 4 tháng 10, 2007
Từ Miss Water
conduongtoidachon
Tuyển chồng chất lượng Lương tháng không tiêu Không được nói nhiều Không cho cãi vợ Phải biết đi chợ Nấu nướng ,quét nhà Không được la cà Rượu chè cờ bạc Không được lười nhác Phải tắm hàng ngày Không được xỉn say Không hay "tá lả" Không được quậy phá Không đánh vợ con Không béo , không lùn Không gầy ,không ốm Thức khuya dậy sớm Nghe vợ chăm con Biết mua phấn son Làm quà cho vợ Mua đồ không hớ Cao ráo, thông minh Thấy con gái xinh Không được xí xớn….….….Bo' tay !!!! |
Thơ tình toán học
Hãy "bình phương" cho tâm hồn trong sáng
Hãy "lập phương" cho ý nghi sáng ngời
Hãy "khai phương" cho những gì thiếu sót
Và "cấp số" cho tuong lai hạnh phúc
Hãy "cộng" dzới muôn ngàn niềm dzui
Và "trừ" đi những gì dau khổ
Ðể "nhân" lên với Tình Yêu chân thật
Và "chia" dều cho hạnh phúc mai sau
Thơ tình toán học
Và cộng vào năm tháng đã thương yêu
Đừng đem nhân những chuỗi ngày cãi vã
Còn buồn vui, em nhé nhớ chia đều
Lũy thừa lên những mối tình cao cả
Rồi Lo-ga cho bạc bẽo dần tiêu
Viết phương trình câu hẹn thề vàng đá
Để giải ra nghiệm số: của tình yêu !
Gửi tới người con gái tôi thương ( Linh xxx )
Tuổi 19 em vẫn là cô bé
Rất vô tư, rất nông nổi, kiêu kỳ
Để đến khi anh lặng lẽ bước đi
Em mới hiểu tình anh là rất thật
Có nỗi nhớ nào đã trở thành hờn trách
Có nỗi đau nào vẫn vật vã không nguôi
Có nỗi sợ nào khi đã mất anh rồi
Em cô độc bước trong chiều lẻ bóng
Nghĩ về anh, nghĩ về trong vô vọng
Chiều mùa thu xao xác lá vàng bay
Như cánh chim lạc lõng khỏi bầy
Cũng đủ gợi tâm hồn em man mác
Em nhớ không hay giờ em đã khác
Những bài tình ca anh đã hát tặng em
Đã xa rồi nhưng rất đỗi thân quen
Lời yêu thương ấm trong từng hơi thở
Anh từng nói trái tim anh rất nhớ
Anh trao quyền định đoạt đó cho em
Vậy mà em vẫn mải miết kiếm tìm
Một khát vọng sống ở miền đất lạ
Nhớ em như xa mạc gọi tên miền hoang dã
Như biển nghìn năm vẫn khao khát bên thuyền
Như núi kia ngóng mây mãi chẳng yên
Như em sợ nỗi nhớ mình... vô nghĩa
Sưu tầm
Anh chẳng muốn cùng em làm đôi dép.
Dẫu song hành nhưng đâu có bên nhaụ
Kẻ trước người sau suốt quãng đường dài.
Tuy một hướng mà chẳng hề nhìn mặt.
Anh nào muốn mỗi khi lên phía trước.
Lại bắt em tì lên mặt đất thô.
Anh sao nỡ khi ngẩng mặt nhìn trời
Lại biết rằng đất đen em đang tựa.
Anh đâu muốn chia phần bao nặng nhọc.
Của sức người của vinh nhục bon chen.
Những thảm nhung kia, những cát bụi đời thường.
Nào phải thứ bắt em cùng gánh chịu.
Anh không thể… để phút nào hụt hẫng.
Rồi có kẻ… dám nâng đỡ bên em.
Đôi dép kia đâu phải mãi song hành.
Có bao giờ dép đứt cùng một lúc?
Anh sao chịu nổi có kẻ nào trông… giống.
Để nhìn vào em lại bảo… giống anh.
Rồi một mai phải minh chứng hùng hồn.
Rằng… cứ thử sẽ biết ngay không phải!!
Thôi em nhé bài thơ “đôi dép”.
Chẳng thể là hình dáng của hai ta.
Tuy nỗi nhớ chẳng kém phần da diết.
Cũng phải tùy… hoàn cảnh để ví von.
Lam sao ?
Nhớ 5 ðiều Bác Hồ dạy :
1- Hút thuốc bổ phổi
Ðề nghị mọi người chấp hành nghiêm chỉnh và tuyên truyền cho người khác biết ðể ðẩy mạnh
Mail........lộn chuồng
Tả vợ
Chỉ dùng đồ secondhand đã ảnh hưởng
- Ai cơ?
- Dave Bronson. Có một anh chàng luôn làm mọi việc rất ổn thỏa. Như là khi tôi tới đúng lúc anh cần xe... Chuyện như thế xảy ra với Dave mọi lúc.
- Ai đó cũng phải có lúc mà.
- Nhưng không được như Dave đâu. Anh ta là dân thể thao tuyệt vời. Anh ta có thể vào giải quần vợt chuyên nghiệp. Anh ta có thể chơi gôn với những chuyên gia. Anh ta hát như một nghệ sĩ opera và nhảy như một ngôi sao của Broadway.
- Anh ta hẳn phải là một người đặc biệt, phải không?
- Anh ta có trí nhớ tuyệt vời. Nhớ được hết sinh nhật mọi người. Anh ta biết tất cả mọi thứ về rượu vang, nấu được tất cả các loại mỳ ống. Anh ta có thể sửa mọi thứ. Không giống như tôi. Tôi thay một cái cầu chì, và thế là toàn bộ mấy nhà hàng xóm tối đen thui.
- Chả trách mà anh nhớ về anh ta như thế.
- À, thực ra tôi chưa gặp Dave đâu.
- Thế làm sao mà anh biết anh ta rõ vậy?
- Tôi cưới bà vợ góa của anh ta.