Thứ Hai, 19 tháng 11, 2007

Sao hoa sữa cứ nồng nàn đến thế?
Chẳng bao giờ xa cách mùa thu...

Cuối thu buồn, chông chênh cơn rét lạ
Con đường chiều heo hút nắng hanh hao
Góc phố nhỏ co mình đơn độc thế
Bỗng rộng dài khi nỗi nhớ mênh mang
Phố nhớ anh trống vắng cả không gian
Lá vàng rơi bay trong chiều vụn vỡ
Gió xào xạc thì thầm như nhắc nhở
Dấu chân người mùa cũ còn hằn in...
Anh biết không, hoa sữa vẫn vẹn nguyên
Dù không sắc nhưng hương nồng nàn mãi
Hương sữa thơm cho thu thành huyền thoại
Hương trong mùa thơm như thể yêu nhau
Anh xa em chẳng hiểu được tại sao?
Giấc mộng yêu tan như là sương khói
Để giờ đây thu băn khoăn tự hỏi
Sao hoa còn mà anh lại xa xôi...

Thơ anh



Thơ anh buồn
Như lá đổ chiều thu .

Sầu man mác
Tựa mưa dầm đêm tối .

Cớ vì sao
Thơ lại buồn đến tội .

Khi tuổi đời
Mình chỉ mới đôi mươi .

Vui lên anh
Cố nhoẻn nụ môi cười .

Hãy nhìn đời
Vẽ vào thơ cái đẹp .

Chuyện buồn đau
Thôi chôn vùi ngõ hẹp .

Ngước bầu trời
Đêm lấp lánh ngàn sao .

Nhớ

Default


Sao hoa sữa cứ nồng nàn đến thế?
Chẳng bao giờ xa cách mùa thu...

Cuối thu buồn, chông chênh cơn rét lạ
Con đường chiều heo hút nắng hanh hao
Góc phố nhỏ co mình đơn độc thế
Bỗng rộng dài khi nỗi nhớ mênh mang
Phố nhớ em trống vắng cả không gian
Lá vàng rơi bay trong chiều vụn vỡ
Gió xào xạc thì thầm như nhắc nhở
Dấu chân người mùa cũ còn hằn in...
Em biết không, hoa sữa vẫn vẹn nguyên
Dù không sắc nhưng hương nồng nàn mãi
Hương sữa thơm cho thu thành huyền thoại
Hương trong mùa thơm như thể yêu nhau
Anh xa em chẳng hiểu được tại sao?
Giấc mộng yêu tan như là sương khói
Để giờ đây thu băn khoăn tự hỏi
Sao hoa còn mà anh lại xa xôi...

Nấm mồ xanh chôn cất tấm thân gầy
Cánh đồng hoang giữ linh hồn bất hạnh
Em nằm đây giữa muôn ngàn gió lạnh
Hãy để tôi lấy máu tế hồn em

MÙA LÁ RỤNG



Những đàn sếu bay qua sương mù và khói tỏa
Mátxcơva lại đã thu rồi
Bao khu vườn như lụa chói ngời
Vòm lá sẫm ánh vàng lên rực rỡ
Những tấm biển treo dọc theo đại lộ
Nhắc ai đi ngang qua dù đầy đủ lứa đôi
Nhắc cả những ai cô đơn trong đời
Tránh đừng động vào cây mùa lá rụng
Ôi trái tim tôi, trái tim của một mình tôi
Đập hồi hộp giữa phố hè xa lạ
Buổi chiểu kéo lang thang mưa giá
Khẽ rung lên bên khung cửa sáng đèn

Ở đây tôi cần ai khi xuôi ngược một mình
Tôi có thể yêu ai – ai làm tôi vui sướng
Tránh đừng động vào cây mùa lá rụng
Nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi

Nếu không có gì ao ước trong tôi
Thì có nghĩa chẳng còn gì để mất
Anh từng ở đây – từng là người thân nhất
Sao lúc này làm người bạn cũng không
Không hiểu sao mãi ngùi ngẫm trong lòng
Rằng tôi đã phải xa anh vĩnh viễn
Anh con người không vui – con người bất hạnh
Con người đi cô độc quá trên đời

Thiếu cẩn trọng chăng hay chỉ đáng nực cười
Thôi hãy biết kiên tâm mọi điều đều phải đợi
Dịu dàng quá, dịu dàng không chịu nỗi
Cơn mưa rơi thầm thì lúc chia ly
Mưa dịu dàng nhưng ấm áp nhường kia
Mưa run rẩy trong ánh trời lấp lóa
Anh hãy cố vui lên con đường hai ngả
Tìm hạnh phúc yên bình trong ấm áp cơn mưa

Tôi ra ga lòng lặng lẽ như xưa
Một mình với mình thôi không cần ai tiễn biệt
Tôi muốn nói cùng anh đến hết
Nhưng lúc này còn phải nói gì thêm
Cái ngõ con đã tràn ngập màn đêm
Những tấm biển dọc đường càng thấy trống
Tránh đừng động vào cây mùa lá rụng

Lỗi hẹn cùng ca dao


Vườn nay người khác đã rào
Khóm mai thay chỗ khóm đào ngày xưa
Em ngồi giặt áo giữa trưa
Đâu rồi môi hát vu vơ một mình ?
Em ngồi giặt áo lặng thinh
Vò cho sạch những vết tình còn vương
Giũ cho rơi bớt giọt buồn
Phơi cho khô hết nhớ thương xa vời ...

Đàn Kiều được mấy khúc vui
Thơ Kiều có vận vào đời em chăng ?
Tình so chưa đủ ngũ âm
Áo chồng con đã nặng oằn dây phơi
Áo ca dao , gió cuốn rồi
Cầu ca dao trả cho người khác qua...

Tóc mai rũ bóng hiên nhà
Chuyện xưa dù nhắc vẫn là chuyện xưa
Em ngồi giặt áo giữa trưa
Rát bàn tay vẫn vò chưa sạch lòng

Dâng cha



Tết này nhà lại vắng cha
Thuốc không thơm nữa ấm trà hết ngon
Cha đi về phía vuông tròn
Trần gian lấm láp mãi còn nắng mưa

Đời người mới đấy thành xưa
Nhìn lên nhân ảnh ảo mờ khói hương
Con không tin có thiên đường
Nhưng tin có thật nỗi buồn , cha ơi !

Con tìm đâu giữa chơi vơi
Cha đi về phía xanh lời cỏ hoa
Cách người thước đất mà xa
Rót mời cha một chén trà hư không

Rưng rưng tàn thuốc quặn vòng
Thương cha khói cũng nặng lòng không bay



Đã đi hết chặng đường dằn xốc
Mới biết mình nặng gánh tha hương
Ở phía cuối chân trời bụi lắng
Biết có còn ai để nhớ thương

Gió gửi xót xa miền đá dựng
Trăng về day dứt mấy mùa đau
Bước chân tê dại chưa kịp mỏi
Đêm đã vội buông những canh sầu

Mênh mông trùng điệp sương tẻ lạnh
Trần gian che mặt với nghi ngờ
Mở lòng đón nhận nghìn roi quất
Hóa thành cổ thụ đứng chơ vơ

Ngược dấu con tàu đưa ta tới
Dò lại bao lần lỡ bến ga
Đến tận từng nơi xưa bỏ hẹn
Xem thử còn ai đứng đợi ta...

Lã Thế Phong
10/07

Tôi chỉ có cho đời tô cơm nguội
Miếng cá khô và hơi ấm lòng người
Lót dạ nhau buổi mưa giăng gió thổi
Mong tháng ngày mộng mị vẫn đầy vơi...